Lạc An cười cười, nhìn Lục Nhạc Hàm từ trên xuống dưới một lượt, nói:
- Có linh thủy đúng là thuận tiện, có thể làm biến mất nhiều vết tích như vậy, sạch sành sanh giống như được tân sinh.
Lạc An quỳ một chân trên giường, cầm lấy cổ chân của Lục Nhạc Hàm, kéo cậu tới gần, cười nói:
- Muốn làm gì? Ngươi nói xem, Gia Ngôn?
Lục Nhạc Hàm nhớ tới ngày đó cũng là bị cố định ở trên giường như vậy, tuy rằng không hận hắn, thế nhưng cậu vẫn sợ hắn a, cảm giác bất lực xông lên đầu, ngữ khí nhất thời mềm nhũn ra, trong mắt mang theo chút khẩn cầu:
- Học trưởng, không muốn.
Lạc An dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt Lục Nhạc Hàm, trào phúng nói:
- Ngươi mỗi lần đều là dùng bộ dáng này đi câu dẫn người khác sao?
Ý thức được Lạc An có thể đã rất để ý lời nói của mình lúc trước, Lục Nhạc Hàm liều mạng lắc đầu, nước mắt lăn dài qua khóe mắt, quỳ ở trên giường, cổ chân còn đang bị tóm ở trong tay của hắn, gắt gao nắm chặt ống tay áo của Lạc An vội vàng nói:
- Không có, học trưởng, ngươi tin tưởng ta, ta thật không có.
Động tác trên tay của Lạc An dừng một chút, sau đó nói:
- Thẩm Gia Ngôn, một năm không gặp, kỹ năng diễn xuất của ngươi giảm nhiều a, nếu trong ánh mắt của ngươi không có sợ sệt như vậy mà nhiều hơn một chút chân thành nói không chừng ta đã tin lời của ngươi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-hac-hoa-yeu-trung-bach-lien-hoa/56127/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.