Lúc Liễu Mai đến nhà hàng, Tống Lẫm và Lê Sân đã đợi bà hồi lâu.
Địa chỉ nhà hàng là do Tống Lẫm và Lê Sân chọn, cũng coi như không quá đắt nhưng cũng không hề rẻ, hoàn cảnh rất tốt, có thể thấy bọn họ rất có lòng.
Bà cầm túi xách hấp tấp vọt vào cửa nhà hàng, đối mặt với người phục vụ.
Người phục vụ kia trông rất xinh đẹp, chỉ là nhìn hơi trẻ tuổi nên làm cho Liễu Mai để ý cô ta hơn một chút.
Người phục vụ ngại ngùng cười với Liễu Mai, nói năng nhỏ nhẹ hỏi bà.
“Quý cô, xin hỏi đi mấy người ạ? Có cần xem thực đơn trước hay không ạ?”
“Không cần.” Liễu Mai nói: “Tôi có hẹn với người khác.”
Bà báo cho người phục vụ tên phòng để cô ta tự dẫn mình đi.
Bà đi theo phía sau người phục vụ, thấy thân thể cô ta nhỏ gầy thì không nhịn được mở lời hỏi.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Sao tuổi còn trẻ đã đi làm rồi?”
Người phục vụ cười: “Cháu còn đang học cấp ba, cái này chỉ là làm thêm thôi ạ.”
Liễu Mai nghe vậy thở dài: “Là do điều kiện gia đình không tốt đúng không? Nếu không mới ngần này tuổi bố mẹ nào cam lòng để con mình đi làm đâu.”
Lời này của bà dường như chọc vào đáy lòng người phục vụ, trong đôi mắt sáng ngời tức khắc tràn đầy nước mắt. Cô ta quay mặt đi, dùng tay lau khóe mắt, nở một nụ cười kiên cường với Liễu Mai.
“Không sao ạ, mỗi người có một số mệnh. Cháu tin dựa vào đôi tay cần cù của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoan-da-kich-ban-nay-toi-biet/2491630/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.