Diêu Thủy Tinh nhìn cái bát bốc hơi nóng trên bàn, có chút thất thần.
Trên sợi mì nhẹ nhàng khoan khoái trước mặt rắc hành lá cắt nhỏ tinh tế, nước canh trong vắt mang theo khói có hương vị nồng nàn, món ăn rất đơn giản, nhưng vào giờ khắc này, cô lại không biết nên phản ứng ra sao.
Sau khi anh cho cô một nụ hôn nóng bỏng, bưng lên một cái bát ở trước mặt, đây là loại cảm giác như thế nào?
"Sinh nhật sao có thể thiếu mỳ trường thọ?"
Cô nhìn cái bát kia, trầm mặc không nói .
Anh đưa đũa cho cô, "Thử một chút xem." Trước kia anh làm việc ở nhà ăn, coi như tay nghề cũng không tệ .
"Hạ Viễn Hàng." Âm thanh của cô thật bình tĩnh, nghe không ra hỉ nộ.
"Hả?"
"Thật quê mùa."
Kéo tay của cô, để cô cầm đũa, "Anh hi vọng em có thể hạnh phúc." Mỳ trường thọ, đại diện cho hạnh phúc trường thọ, mà anh, chỉ hi vọng cô có thể có được hạnh phúc, dù sao, cô tốt đẹp như thế, luôn có tư cách có được hạnh phúc hơn so với người khác.
Các bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện này tại nguồn diễn đàn Lê Quý Đôn, truyện cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại đây.
Cô nắm thật chặt đôi đũa trong tay, một hồi lâu, "Ăn không ngon tôi sẽ không ăn." Gắp sợi mì lên, nho nhã nếm thử một miếng, thật sự là kỳ lạ. . . . . . Từ nhỏ đến lớn, ăn biết bao nhiêu món do đầu bếp nổi tiếng chế biến, ngay cả giúp việc nữ ở nhà bếp trong nhà, toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoan-no-hon-nhan/1829974/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.