Ngày mùng một Tết, mọi người đều ngủ đến khi tự tỉnh giấc. Đói thì ta nấu sủi cảo mà ta đã chuẩn bị từ trước. Gia gia lại bày trò bên bếp lửa.
Ông nướng bánh giầy, nướng cả thịt băm mà ta đã ướp từ trước, Tề Đại thì nấu một nồi cháo. Chỉ vậy thôi mà đã đủ cho một bữa ăn.
Ngày mùng ba, tuyết lại rơi dày, mấy con gà cũng chịu khó đẻ được ba quả trứng, ta hấp trứng, rắc thêm chút hành lá mà ta trồng từ trước, ăn cùng cơm rất thơm.
Khi tuyết ngừng, trời lại mưa, thời tiết trở lạnh suốt mấy ngày liền.
Ngoài việc ngồi trong nhà sưởi ấm, hầu như chẳng ai ra ngoài.
Gia gia liền giec hai con ngỗng, nấu món ngỗng hầm, mùi thơm lừng cả gian bếp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngỗng ăn xong, lại đến lượt gà và vịt, ăn hết đám gà vịt thì cũng đã sang tháng hai.
Tuyết tan hết, trời ấm dần lên.
Gia gia và Tề Đại đã thực sự nghỉ ngơi suốt một tháng trời, Tề Đại liền đi gom củi chất đầy dưới mái hiên.
Hắn bảo chờ củi khô sẽ mang xuống núi, hoặc nhờ phụ thân và bốn huynh trưởng vào rừng lấy.
Hắn cũng có thể gánh củi ra ngoài núi.
Thực ra, trong núi không thiếu củi, nhưng việc để phụ thân và huynh trưởng vào thăm nhà, ngồi hàn huyên đôi lời, rồi cùng ăn một bữa ngon, ý nghĩa hơn rất nhiều.
Củi thì nhẹ, tình thì nặng.
Ngày mồng hai tháng hai là ngày Rồng ngẩng đầu.
Gia gia cắt tỉa qua loa phần đuôi tóc cho ta và Tề Đại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoi-lua-nhan-gian-cham-long-pham/2259951/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.