Ngụy Nghiễm rời khỏi Ngư Dương ngay tối hôm đó.
Hắn sống ở đây đã được hơn hai mươi tám năm, nay rời đi chỉ còn đơn thân độc mã.
Hắn đến trước cửa lớn bằng đồng có hai con sư tử đá ở bắc Ngụy phủ, quỳ gối xuống dập đầu rồi mới đứng dậy rời đi.
Màn đêm dần buông. Ngụy Nghiễm dẫn ngựa đi trên đường phố Ngư Dương. Hai bên đường, người đi người lại vội vã muốn về nhà. Trong cánh cửa khép hờ nhà bên vang lên tiếng phụ nhân gọi con nhỏ về ăn cơm. Đứa bé kia tầm bốn năm tuổi, đang ngồi xổm trước cửa cầm cục đá chơi, nghe thấy tiếng mẫu thân gọi, cậu bé vội vàng thưa một tiếng rồi cúi đầu chạy, đúng lúc đụng vào người Ngụy Nghiễm, ngã ngồi trên mặt đất. Cậu bé ngã đau đang muốn khóc, chợt thấy người kia dừng lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, khác với ánh mắt mọi người thường hay nhìn cậu, sợ hãi không dám khóc, đưa ánh mắt sợ sệt nhìn hắn.
Ánh mắt Ngụy Nghiễm bình tĩnh nhìn xuống đứa trẻ. Một lúc sau, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra với cậu.
Cậu bé thấy vậy càng thêm sợ hãi, cuống quít bò dậy muốn chạy. Thấy nam nhân kia dường như hơi giật mình. Sau đó hắn lấy hầu bao trên người rút ra một xấp tiền lớn, đặt xuống đất, khóe miệng cứng ngắc cong lên, có vẻ như đang cười với cậu.
Mẫu thân đứa bé không thấy con đi vào bèn ra ngoài tìm, chợt thấy cậu bé đang ngã ngồi dưới đất, trước mặt là một người đàn ông xa lạ, lập tức quát lên: "Ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236467/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.