Mặc dù Trần Thụy đã gần chết, nhưng hàm răng của hắn cắn vào chân Tiểu Kiều lại không hề nhẹ một chút nào.
Đám người Lâm Hổ đứng bên cạnh sau khi ngây người sợ hãi thì vội vàng bình tĩnh, chạy tới mở răng của hắn ra, nhất thời lại không sao tách được. Cuối cùng Xuân Nương phải cởi đôi giày vải trên chân của Tiểu Kiều, chân nàng mới thoát được ra ngoài.
Tiểu Kiều đang mang một đôi giày mềm đi đường, bị Trần Thụy cắn mạnh như thế thì cũng rất đau, hơn nữa nàng còn bị hoảng hồn hoảng vía. Sau khi được mọi người đỡ về phòng, cả người Tiểu Kiều mềm nhũn nằm bẹp ở trên giường.
Xuân Nương kiểm tra bàn chân nàng, trước mũi chân mềm mại trắng tuyết có một dấu răng đỏ khá sâu, may mà chưa bị rách da. Dù vậy bà vẫn thấy đau lòng không ngớt, sai hầu gái mang nước sạch tới đây. Xuân Nương lau chân cho nàng rồi nhẹ nhàng thoa một lớp thuốc mỡ, cuối cùng còn tròng thêm đôi tất che nó lại.
Đám người dũng sĩ Lâm Hổ ngoài kia đã lui ra, chỉ đề lại một nhóm thủ vệ tiếp tục làm nhiệm vụ, những người còn lại chạy tới cửa Tây suốt cả đêm, tập trung quân số đi tới lục soát núi Long Sơn.
Rốt cuộc trong phòng cũng quay về yên tĩnh.
Xuân Nương ở bên Tiểu Kiều một lúc lâu, thấy nàng nhắm mắt lại như ngủ thiếp đi rồi. Bà đang định đứng dậy tắt đèn, tay lại bị Tiểu Kiều nắm chặt. Tiểu Kiều vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng hàng mi lại run lên không ngừng, nàng nhẹ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236571/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.