Tây Giao Lãnh để ở Lạc Dương có tên là Ô Yến cung, đây là biệt uyển hoàng gia từ ngày trước, bây giờ cũng đã sớm suy tàn. Trong cung cỏ dại mọc um tùm, tơ nhện giăng kín.
Đáng thương cho Hán đế Lưu Thông, bảy tuổi đã bị xách lên ngôi Hoàng đế làm con rối, đến nay chưa được lấy một ngày an tâm. Trước kia phải chịu sự ép buộc lạm quyền của Hạnh Tốn, suốt ngày cậu nơm nớp lo sợ. Bây giờ lại bị ép nhường ngôi, chuyển tới lãnh cung này sinh sống, cậu biết Hạnh Tốn giữ lấy cái mạng mình chẳng qua chỉ để tôn vinh danh nghĩa cho người đời nhìn tới, sớm muộn hắn cũng sẽ sai sát thủ giết mình, những cận thị bên cạnh cũng suốt ngày hoảng sợ, mây đen phủ kín, mới tới nơi này chưa bao lâu đã bị bệnh, sao có thể mời thầy thuốc kê đơn? Cuối cùng phải tự sinh tự diệt.
Đảo mắt tới tháng giêng năm sau, giữa trời đông giá rét, Lưu Thông bị giam cầm ở đây tầm mấy tháng, bệnh tật hành hạ đến yếu gầy, tin tức ngoài kia thì hoàn toàn không biết.
Ngày hôm đó, cận thị Tống Khánh đang rơi lệ, bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng hô to quát tháo ầm ĩ, xen lẫn là tiếng đao kiếm giao nhau, cậu còn tưởng Hạnh Tốn phái người tới giết mình, sợ hãi run lẩy bẩy, cận thị Tống Khánh cõng cậu chạy về phía hoa viên phía sau, chưa trốn được vài bước đã nghe thấy tiếng truy đuổi phía sau, hai người ngã xuống đất, họ nhắm mắt lại chờ mũi đao giết chết, không ngờ lại nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236635/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.