Tiểu Kiều sững sờ trong nháy mắt, nàng vội đóng cửa sổ, Ngụy Nghiễm đã đưa tay ra đỡ, nhanh nhẹn đẩy cửa vào, đứng ngay trước mặt nàng.
Ánh trăng rơi xuống bệ cửa sổ ở phía sau lưng hắn, miêu tả rõ ràng hình dáng của người kia, khuôn mặt hắn đứng ngược với ánh trăng, biến mất hoàn toàn trong đêm tối.
Chỉ còn một đôi mắt hơi lóe lên ánh sáng.
Phía sau bỗng vang lên tiếng “A” đầy sợ hãi.
Ngụy Nghiễm bước một bước sang đánh xuống, Xuân Nương vừa mới tỉnh dậy khẽ rên lên một tiếng rồi ngã ngược xuống giường.
Ngụy Nghiễm đánh xỉu Xuân Nương rồi đi tới trước giá cắm nến, châm đèn xong mới từ từ quay lại.
Hắn mặc một bộ xiêm y Hán phục màu xanh bình dị, đã mấy năm không gặp, ngoài bộ râu ngắn ngủn, gương mặt này cũng giống như trong trí nhớ của nàng.
Chỉ có điều cảm giác lại không hề giống nhau.
Ở trên người hắn, Tiểu Kiều đánh hơi được hơi thở khát máu của loài chó sói.
Thấy mắt hắn nhìn về phía mình, tim nàng càng nhảy lên thình thịch, cả người căng cứng phòng bị nhìn người kia, nàng từ từ lùi về phía sau, bảo vệ Phì Phì đang say ngủ sau lưng.
Tầm mắt của Ngụy Nghiễm đảo qua chiếc giường nhỏ phía sau, ánh mắt khẽ động.
“Nàng đừng sợ, ta không làm hại nàng đâu.”
Hắn mở miệng nói, âm thanh trầm thấp.
Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Kiều bỏ qua ý định gọi người tới.
Trong phòng chỉ còn lại mình và Phì Phì, thêm một Xuân Nương đã bị hắn đánh xỉu.
Mặc dù nếu bây giờ nàng gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236696/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.