“Năm đó tính tình cô mẫu ngươi bực nào mạnh mẽ? Nhưng trước khi đi cứ kéo ta tay, bệnh đến nói không ra lời, chỉ nhìn ta, liên tục rơi nước mắt... ”
Đến tận lúc trút hơi cuối cùng vẫn không nhắm mắt.
“Một triều đại Đại Càn to lớn lại để một hài đồng sáu tuổi đứng ra, đối mặt với thiên hạ đầy đao kiếm tàn nhẫn này! Chung quy vẫn là ta có lỗi với cô mẫu con, càng có lỗi với đứa bé kia!”...
Hình ảnh phụ thân trong Thừa Khánh đường vẻ mặt rưng rưng mà bi phẫn vẫn như cũ hiện lên trong đầu, còn có giọng nói khàn khàn không cam lòng cất giấu oán hận. Gần hai mươi năm qua, Yến Lâm chưa bao giờ thấy ông ấy như thế. Phảng phất như mọi cảm xúc chôn giấu trong lòng đều phóng ra, muốn hóa thành nham thạch hừng hực thiêu huỷ hết thảy.
Mưa to như muốn trút hết nước trong Thiên Hà xuống, bao phủ nhân thế. Kinh thành lớn như vậy, giờ phút này chỉ như một con thuyền cô độc. Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài mái hiên đen như mực, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, đi thẳng vào màn mưa!
Thanh Phong sau lưng hắn vốn định theo hắn trở về phòng liền sợ ngây người, sửng sốt một chút mới vội vàng bung ô đuổi theo, vội hỏi: “Thế tử, ngài muốn đi đâu?”
Giọng Yến Lâm trong mưa có chút mơ hồ: “Chuẩn bị xe, đi Tầng Tiêu lâu.”
Lúc này Thanh Phong mới kịp phản ứng, hẳn là muốn đi gặp Khương nhị cô nương. Nhưng... Hạt mưa rơi xuống trên tán ô, nặng như hạt châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/1681343/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.