Hôm qua cho Chu Bảo Anh một nửa đào phiến cao, Khương Tuyết Ninh nhớ lại còn có chút ủ rũ. Nàng cúi đầu rũ mắt đi sau lưng Tạ Nguy vào thiên điện.
Tạ Nguy không nhìn nàng, chỉ thản nhiên, nói: “Luyện đàn đi.”
Lúc này Khương Tuyết Ninh còn chưa nhận ra có gì bất thường. Tạ Nguy trước nay không nói nhiều, mỗi câu chỉ mấy chữ, nàng đã quen.
Lần trước tâm không tĩnh, lần này nàng đã ổn hơn một chút. Sau khi ngồi đàn xong, chính nàng còn cảm thấy không tệ, hào hứng muốn nghe xem Tạ Nguy nói thế nào. Nhưng không ngờ, lúc nghe đàn, Tạ Nguy luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi tiếng đàn tan hết, mới quay lại nhìn nàng một cái, nói: “Lúc bắt đầu, tâm tình còn quá bộp chộp, tiết tấu hơi nhanh, đoạn giữa có chút ổn hơn, đến đoạn cuối thì trở lại như cũ. Thường thường sau khi ngươi tự cảm thấy hài lòng, rất nhanh sẽ làm kém đi. Quen tay hay việc, vẫn là phải luyện nhiều hơn một chút, tâm tĩnh lại một chút.”
Khương Tuyết Ninh nhìn nhìn ngón tay mình như có điều suy nghĩ.
Tạ Nguy lại nói: “Ngón tay lúc câu quá nhanh, huyền âm quá ngắn, phải chờ dư âm của âm trước kết thúc mới được bắt đầu.”
Thế là, Khương Tuyết Ninh rốt cục ẩn ẩn nhận ra —— Nhưng phát hiện này không liên quan tới đàn. Lại liên quan tới Tạ Nguy.
Hắn không phải luôn luôn cười, nhưng đáy mắt thường hàm chứa ý cười kiểu lịch sự là chủ yếu, vậy mà mặt mày chỉ cần nhu hòa nửa phần như vậy, liền có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/1681409/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.