Yết hầu của Tạ Nguy hơi nhấp nhô, giọng nói có chút khàn khàn, đưa tay về hướng nàng: “Tới đây.”
Khương Tuyết Ninh bị hắn kéo qua.
Hắn một tay vòng qua eo nàng, ôm trọn nàng vào trong lòng mình, không hề làm thêm gì khác, chỉ ngồi ở dưới cửa sổ, đơn giản chỉ ôm lấy nàng, nhưng lại tựa như phải dùng động tác kiềm chế như vậy để kìm nén cảm xúc nào đó như muốn dâng trào từ sâu trong lòng.
Mặt nàng áp vào lồng ngực hắn.
Có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực.
Khoảng thời gian trước, lúc bị rơi vào tay Thiên giáo, hai người đã làm không biết bao nhiêu chuyện còn thân mật hơn thế, nhưng chưa từng ngồi ôm nhau như vậy. Chỉ bởi vì nó dường như là chuyện gì đó còn thân mật hơn cả thân mật, mà Tạ Cư An trước giờ chưa từng dám vượt qua ranh giới này.
Đến tận giờ phút này.
Khương Tuyết Ninh vốn không quen gần gũi, hay có tư thế thân mật như vậy với ai, chỉ là động tác khi Tạ Cư An ôm lấy nàng lại cẩn thận từng chút một như vậy, thậm chí còn mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện.
Nên rốt cuộc nàng cũng không kháng cự.
Qua một lát, nàng cũng từ từ thả lỏng.
Tạ Nguy nói: “Nàng là của ta.”
Khương Tuyết Ninh mím môi không nói.
Tạ Nguy nhìn nàng, do dự một lát rồi cười nói: “Vậy thì ta là của nàng.”
Khương Tuyết Ninh nghe xong, chỉ cảm thấy con người này vừa hoang đường lại vừa ấu trĩ, nhưng trong lòng biết tranh cãi với hắn cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403874/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.