Ban nãy Tạ Nguy nghe hai người họ nói chuyện, tưởng rằng ôn lại chuyện cũ, cũng không quá chú ý, nghe thấy lời này, trong nháy mắt nhíu mày lại, gần như ngay lập tức ý thức được trong lời nói của Chu Dần Chi có sơ hở nho nhỏ.
Hắn nhìn về phía Lữ Hiển.
Lữ Hiển cũng nghe rõ lời Khương Tuyết Ninh vừa nói, đáy lòng thất kinh, sắc mặt ngưng trọng vài phần, chạm đến ánh mắt của Tạ Nguy, liền nói: “Ta lập tức sai người điều tra rõ.”
Tạ Nguy bổ sung: “Cho người theo dõi hành tung của hắn, chưa điều tra rõ mọi việc, không thể để người này rời khỏi Hãn Châu.”
Lữ Hiển đáp: “Được.”
Hiện tại địa vị của Chu Dần Chi đứng đầu trong Cẩm Y Vệ, bỗng nhiên không có tung tích trong nửa tháng, vào thời điểm đặc thù này, chắc chắn sẽ liên luỵ không nhỏ. Hắn không dám trì hoãn, lập tức xoay người đi xuống dưới cổng thành, tìm người an bài công việc.
Khương Tuyết Ninh cũng thấy hãi hùng khiếp vía, càng nghĩ càng thấy việc này không ổn, cũng không biết mục đích của Chu Dần Chi là gì.
Nhưng tóm lại nên rời khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt.
Nàng không còn tâm tư nói thêm điều gì nữa, cũng xoay người muốn đi.
Nhưng không ngờ Tạ Nguy nhanh tay nhanh mắt, vung tay túm chặt lấy nàng, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, nói: “Những chuyện vụn vặt trong cung, nàng biết rất rõ đấy.”
Khương Tuyết Ninh lập tức khựng lại.
Một năm bốn mùa trong cung, các lễ tiết lớn nhỏ đều có các châu phủ tiến cống, giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403901/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.