Khương Tuyết Ninh quả thực buồn bực rất lâu, thấy Lữ Hiển hâm dở quái gở đã rời đi, không khỏi suy tư, quay lại nhìn về phía Vưu Phương Ngâm, đột nhiên hỏi: “Trên đường đã xảy ra chuyện gì?”
Vưu Phương Ngâm lắc đầu.
Khương Tuyết Ninh quan sát nàng: “Vậy sao các ngươi lại cùng đến?”
Vưu Phương Ngâm nhìn nàng, trong mắt có gì đó thoáng qua, mới hơi cụp mắt xuống nói: “Lúc vừa vào địa giới Sơn Tây, khắp nơi đều rất loạn, dân chúng còn đang bắt yêu đạo, yêu tăng “gọi hồn” gì đó, dù trong tay có bạc muốn gom góp lương thảo cũng cực kỳ khó khăn, chậm hơn nhiều so với dự kiến. Lữ lão bản vốn muốn đi trước mở đường, có điều nửa đường phải trở về giúp một tay sắp xếp. Nghe nói hắn từng là tiến sĩ, từng vào Hàn Lâm viện, quan viên tỉnh Sơn Tây hiện tại có vài người là chỗ quen biết cũ của hắn, nhờ mặt mũi hắn cũng có thể giúp đỡ phần nào. Cho nên hắn mới cùng đi.”
Thế thì đúng rồi.
Nếu công lao Lữ Chiếu Ẩn không lớn, công dụng không rộng, Tạ Cư An cũng đã không coi trọng hắn, kiếp trước, sau khi sự thành cũng đã không thể để hắn ngồi ngay lên vị trí Hộ bộ thượng thư.
Ngoài thành dù sao cũng đông người phức tạp, không tiện nói chuyện.
Khương Tuyết Ninh cũng không hỏi sâu hơn, thấy Vưu Phương Ngâm an toàn đến nơi, cũng yên tâm hơn không ít.
Chuẩn bị cho chiến sự càng lúc càng rầm rộ khẩn trương.
Nàng tự thấy mình không có năng lực mưu lược gì, chẳng qua là hai năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403914/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.