Sau khi Khương Tuyết Ninh quăng cho Vưu Nguyệt một cái tát, liền xoay người rời đi, nhưng bị đánh như vậy sao nàng ta có thể nhịn được? Nàng ta biết rõ ban nãy có ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm, Khương Tuyết Ninh là đại gia khuê tú lại vì một nam nhân mà đánh nàng ta, đúng là cơ hội ngàn năm hiếm có, thừa cơ lau nước mắt khóc to lên, vừa khóc lóc vừa miệng vừa ấm ức không ngừng dùng lời lẽ bôi nhọ Khương Tuyết Ninh và Trương Già…
Dù thực sự nàng ta chẳng biết gì cả.
Mọi người trong khách điếm Thục Hương không ngờ, chẳng qua chỉ là thời gian uống hai ba ngụm trà, lại diễn ra một vở kịch lớn như vậy, đó còn là gia đình quan lại trong kinh thành, chốc lát không thể không ngừng thì thầm to nhỏ, xì xào bàn tán.
Ngược lại, sớm hơn một chút, Tiêu Định Phi đã biết được giữa Khương Tuyết Ninh và Trương Già không bình thường.
Dù sao lúc cướp ngục từ kinh thành đi Thông Châu, hai người này cưỡi chung một con ngựa.
Nhưng hắn cũng không hiểu rõ được mối quan hệ này.
Lúc thì cảm thấy hai người họ tâm ý tương thông, hai bên đều có ý với đối phương; có khi lại cảm thấy khi bọn họ bên nhau khắc chế mà nhẫn nhịn, giống như ở giữa có một tầng ngăn cách, không ai dám tùy tiện thoải mái.
Trong sảnh chính, nghe thấy Vưu Nguyệt giả mù sa mưa thút thít, trong lời nói còn nói gì mà Khương Tuyết Ninh và Trương Già có tư tình, nếu không phải Khương Tuyết Ninh lẳng lơ quyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403968/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.