Sau khi vào thành, Thiên Giáo đã sớm tìm được một quán trọ đặt chân.
Trương Già và Phùng Minh Vũ tới sớm hơn một chút, đã ngồi trong sảnh.
Hoàng Tiềm đưa Khương Tuyết Ninh vào, nét mặt lại có chút kỳ dị, nhất là lúc ánh mắt liếc về phía Trương Già.
Hai bên hàn huyên vài câu, Phùng Minh Vũ nhìn trái nhìn phải từ đầu đến cuối đều cảm thấy ánh mắt Hoàng Tiềm nhìn Trương Già không đúng, liền cho hắn một ánh mắt, gọi hắn sang bên cạnh, nhíu mày hỏi hắn: “Ngươi có chuyện gì vậy? Giờ chúng ta chỉ đang hoài nghi hắn, sao ngươi lại tỏ rõ ra như vậy? Lỡ như hắn không phải nội ứng, người để hắn biết chúng ta hoài nghi, vậy chẳng phải đắc tội đến cả Độ Quân tiên sinh sao? Là hỏi ra được chuyện gì sao?”
Hỏi ra chuyện gì?
Không nhắc tới chuyện này còn được, vừa nhắc cả người Hoàng Tiềm đều cảm thấy không khỏe.
Hắn nói thầm ta cũng đâu muốn nhìn Trương Già như thế.
Nhưng ai mà ngờ chính nhân quân tử bề ngoài trông đoan chính nghiêm chỉnh thế kia, vậy mà bên trong lại làm chuyện như vậy với muội muội mình!
Quả thật không bằng cầm thú!
Tuy Hoàng Tiềm là người trong giang hồ, nhưng cũng biết hai chữ “Lễ pháp”, nhịn lại, nhưng không nhịn được, vẫn nói: “Phùng tiên sinh, ông ghé tai qua đây…”
Bên này hai người thì thầm.
Sắc mặt Phùng Minh Vũ thay đổi đến mấy lượt.
Bên kia Khương Tuyết Ninh lại không hề có ý chịu trách nhiệm gì, nhớ lại biểu cảm của Hoàng Tiềm lúc nghe nàng nói mấy chữ “Huynh muội bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/404012/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.