Khương Tuyết Ninh về trước.
Những người khác kinh ngạc vì sao nàng lại về một mình, Khương Tuyết Ninh theo kế hoạch, ra vẻ kinh ngạc đáp rằng nàng không thấy Trương Già đâu cả.
Tiêu Định Phi giật một cọng cỏ tranh, cho lên miệng ngậm, vốn đang buồn chán, vừa nghe thấy lời này liền nhìn Khương Tuyết Ninh với vẻ ẩn ý sâu xa, trong mắt lại như viết rõ: Không biết đã làm chuyện mất mặt gì rồi, giấu đầu lòi đuôi!
Nhưng hắn đoán đám Thiên Giáo ngốc nghếch này đã bị ngu hóa, hẳn sẽ không nghĩ gì nhiều.
Quả nhiên đám người này không suy nghĩ gì nhiều thật.
Chỉ chốc lát sau Trương Già trở về, hỏi ra hai người đi hai hướng khác nhau, dẫn đến cũng không ai nghi ngờ họ từng bí mật nói chuyện. Đương nhiên, cho dù hoài nghi, nhiều lắm cũng chỉ như Tiêu Định Phi đoán rằng hai người “quan hệ huynh muội” này đã làm chuyện tình chàng ý thiếp gì đó rồi.
Đoàn người nghỉ chân tại nơi này một lát, lại tiếp tục khởi hành đi về hướng Thông Châu.
Hiếm có khi tâm trạng của Khương Tuyết Ninh rất tốt.
Ánh nắng sau giờ ngọ chói chang, dù cho đã vào đông cũng ấm lên mấy phần, cũng không biết có phải đám người Thiên Giáo này đã nhận được tin tức gì hay không, đi đường ít nhiều có chút căng thẳng hơn so với buổi sáng, có phần lộ ra cảm giác không nhanh không chậm, trái lại giống như đi đường không quá vội vã vậy.
Nàng nhỏ giọng thầm thì một câu: “Thế này thật là kỳ lạ.”
Trương Già nghe thấy, mười phần tự nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/404018/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.