Tâm không cam, tình không nguyện, Khương Tuyết Ninh rốt cuộc vẫn phải chuẩn bị, ôm đàn của mình đi tới Tạ phủ.
Chỉ là nàng mới tới một lần cách đây không quá xa cũng không quá gần, hạ nhân trong phủ lại dường như vẫn còn nhớ rõ. Cứ thế, một người dẫn nàng đi thẳng tới Chước Cầm đường.
Khóm trúc mới trồng bên góc viện, ngày cuối đông vẫn xanh thẫm. Mặt hồ gần đó còn phủ một tầng băng mỏng chưa tan hết, ngẫu nhiên có thể thấy được mấy con cá nhỏ bơi lội dưới những cuống sen đã úa tàn. Cả viện toát ra hơi thở của miền sông nước Giang Nam, quả thực tinh xảo hiếm thấy ở kinh thành.
Mà giờ khắc này Khương Tuyết Ninh lại không có lòng dạ nào thưởng thức, trong đầu đều là ánh mắt soi xét của Tạ Nguy bay qua bay lại, mãi cho đến khi hạ nhân nói với nàng: “Đến rồi.” Nàng mới tỉnh lại, vội nói cám ơn.
Tạ Nguy ở trong Chước Cầm đường, dáng vẻ vô cùng thong dong không chút nóng vội, bưng chén trà nhỏ đứng bên cửa sổ đã được một lúc lâu. Khương Tuyết Ninh đứng ngoài cửa, lề mà lề mề, trong lòng vạn phần không muốn bước vào.
Tạ Nguy đặt nhẹ chén trà nhỏ kia trên bệ cửa sổ, cũng không quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Chuyện lớn như vậy cũng dám xía vào, nay gọi ngươi tới học đàn một chút, gan lại biến đâu mất. Ngươi không vào là chờ ta ra thỉnh mới chịu vào sao?”
Sắc mặt Khương Tuyết Ninh thoáng tái đi, rốt cục vẫn cắn răng, cẩn thận từng li từng tí bước qua ngưỡng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/404037/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.