Ngay khi vừa cúp điện thoại Đỗ Triết, Uông Hy liền đẩy cửa đi vào.
Thời gian vừa vặn tốt, không hơn không kém, A Tá cầm điện thoại trên tay thầm thán phục, hai người này quả thật tâm ý tương thông, đúng thật là trời sinh một đôi.
"Đồ tiên sinh."
Uông Hy một tay giữ chặt giỏ trái cây, một tay ôm bó hoa rực rỡ, một đường tư thái tao nhã, bước chân rất nhẹ nhàng, đi như không phát ra tiếng động nào.
A Tá vội vàng nhảy xuống giường, nghiêng mặt nhẹ nhàng đảo mắt qua một cái, đôi bốt dài đến đầu gối bằng phẳng không giấu được đôi chân thon thả nõn nà của cô, chiếc áo gió màu nâu làm cho làn da cô trắng nõn như ngọc, nhưng so với mấy ngày trước thì nhẹ nhàng hẳn.
Trang điểm che khuyết điểm của cô ấy.
Trang điểm nhẹ che dấu không được gương mặt tiều tụy.
Chắc là nhớ Đỗ Triết đi công tác xa, hay là nhớ đến chuyện khôi hài trước đây? Nghĩ mình là người đến sau, đợi lát nữa phải giải thích tốt với cô.
"Giỏ trái cây rất nặng đi, tôi cầm giúp cô." A Tá chú ý tới tay cô bị giỏ trái cây nặng làm hằn vệt đỏ, liền nhanh chóng dời máy tính sang một bên, không màng đến lời nghĩ khách khí của cô, trực tiếp cầm lấy giỏ trái cây.
Giỏ trái cây này nặng đến nỗi khi nhấc lên suýt nữa đã kéo cậu ngã lăn ra đất, đúng là làm khó phụ nữ là phái yếu mà.
Cậu vội vàng đặt lên tủ, kéo ghế ra để cô ngồi xuống.
Vị hôn thê của Đỗ Triết ra đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-bach-hiet-trang-giay-trong/1550816/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.