"Cút!" Thanh âm nữ nhân rất lạnh.
Mặc dù chỉ vài âm ngắn ngủi, nhưng Khương Văn Âm lập tức nhận ra là thanh âm của mỹ nhân tỷ tỷ nhà mình.
Nàng quá sợ hãi, đưa tay gạt lùm cỏ tranh còn cao quá đầu, chạy tới theo phương hướng thanh âm của tỷ tỷ, nhìn thấy mỹ nhân tỷ tỷ bị hai nam nhân nhấn ở bên trên một đầm bùn mọc đầy hoa sen.
"Đời ta còn chưa có gặp qua nữ nhân đẹp như vậy, có thể chơi qua một lần, chính là nằm mơ đều có thể cười tỉnh, mau để ta hôn một cái."
"Nhị ca, người trong thôn đều đang nhìn chằm chằm nữ nhân này, nếu là hai huynh đệ chúng ta nẫng tay trên, nhỡ thôn trưởng tức giận phải làm sao bây giờ?" Nam nhân gầy gò còn lại có chút chần chờ.
"Cùng lắm là bị đánh một trận, còn có thể thế nào."
"Nói cũng đúng, chờ chúng ta ngủ với cái tiểu mỹ nhân này rồi cưới về nhà, thôn trưởng bọn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn."
Hai gã nam nhân còn chưa phát hiện ra Khương Văn Âm, hàn huyên hai câu, lại đem ánh mắt rơi xuống trên người Khương Trầm Vũ, vừa cười d@m đãng vừa đưa tay xốc váy áo của Khương Trầm Vũ lên.
Khương Trầm Vũ lạnh lùng nhìn hai gã, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập sát ý, tay từ từ chuyển đến bên hông, móc ra môt cây chủy thủ...
Khương Văn Âm không thấy được một màn này, nàng nghe xong lời nói của hai gã nam nhân, nhìn một vòng bốn phía liền nhặt từ dưới đất lên một tảng đá lớn, thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-a-ty-la-nam-chinh/518687/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.