Ngày thứ hai sau khi Đồng Kỳ sinh xong, Trương Hoài Viễn đã ôm một bó hoa đến bệnh viện, anh nhìn thấy Đồng Kỳ ở trong trung tâm ở cữ, Trương Hoài viễn có hơi đau lòng, nhưng lúc trông thấy nụ cười trên mặt cô, nỗi đau của Trương Hoài Viễn lại chìm vào trong nụ cười đó, Đồng Kỳ cười nói: “Ngồi đi, ngẩn người cái gì thế?”
Trương Hoài Viễn hoàn hồn, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Bảo bối à, chúc — mừng.”
Đồng Kỳ mỉm cười: “Gọi thân thiết như vậy không được đâu.”
Anh xua tay: “Quen rồi.”
Đồng Kỳ cười, may mà Liêu Thành Xuyên không ở đây.”
Trương Hoài Viễn đứng dậy rót cho cô cốc nước, đặt vào tay cô: “Uống chút nước đi, môi khô hết rồi.”
Đồng Kỳ cười cầm lấy, hỏi: “Gần đây cậu đang bận gì vậy?”
“Cũng không bận gì.” – Trương Hoài Viễn nói, câu lạc bộ đang chuẩn bị thi đấu, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào trong đó, rất lâu không chú ý đến những thứ khác.
Ngoại trừ hạng mục trong tay, trên thực tế anh không có công ty chính, chỉ là một cái studio giúp anh xử lý những chuyện liên quan đến phương diện tiền bạc.
Trò chuyện với Đồng Kỳ một hồi, anh đứng dậy tạm biệt, Đồng Kỳ xuống giường muốn tiễn anh, Trương Hoài Viễn đè lại bả vai cô, nở nụ cười: “Đừng, em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi được, em cũng đừng khách sáo với anh như vậy.”
Đồng Kỳ vẫn trong thời gian ở cữ, cô vẫn ăn ngon miệng, da dể hồng hào trơn mịn còn hơn trước đây, da thịt dưới lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-sao-yeu-em/1006909/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.