Ăn cơm xong đã gần tám giờ, Liêu Thành Xuyên cùng Đồng Kỳ lái xe đến Bệnh viện Nhân dân, mua chút trái cây ở quầy trái cây tươi. Đồng Kỳ kéo túi xách lấy từ bên trong ra một phong bao lì đỏ, mở ví tiền, lật xem tiền mặt bên trong, Liêu Thành Xuyên đi về phía sau lấy áo vest, tay sờ vào bên trong lấy ra một cái bao lì xì đặt vào tay Đồng Kỳ.
Đồng Kỳ ngạc nhiên.
“Anh chuẩn bị xong rồi sao?“
Liêu Thành Xuyên cọ sát khóe môi cô: “Không phải, vốn dĩ định đưa cho trợ lý, cậu ấy nói muốn chuyển qua Wechat, cho nên mới giữ lại trong túi áo vest.“
Đồng Kỳ nở nụ cười, ước chừng trọng lượng của phong bì.
“Rất nhiều tiền đó.“
“Cũng tạm, em xem đủ không? Nếu không đủ thì bỏ thêm vào.“
Đồng Kỳ mở niêm phong, rút tiền từ bên trong ra, sự dày cộm kia nhìn là biết không ít nhưng không ngờ là nhiều như vậy, gần 1 vạn.
Đồng Kỳ mỉm cười: “Em vốn dĩ định đưa 6 ngàn ……“
*1 vạn = 10.000 NDT = 36.023.028
*6.000 NDT = 21.613.817 ( google 17/3/2022)
Liêu Thành Xuyên tiến lại gần, hôn lên tai cô, hô hấp nóng bỏng: “Còn lại 4.000 chính là tấm lòng của anh.“ – Đồng Kỳ nghiêng đầu, môi hai ngừoi chạm vào nhau, anh hé miệng cắn một cái, cười: “Có mùi thịt bò.“ – Đồng Kỳ cừoi khẽ, cũng cắn lại một cái: “Có mùi nước sốt salad.“
Đầu lưỡi liêu Thành Xuyên tiến vào, tay giữ lấy mặt cô, vừa ma sát vừa nói: “Vậy thì cùng nhau chia sẻ thức ăn đi.“
Đồng Kỳ hé miệng, môi răng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-sao-yeu-em/1006982/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.