Bắc Kinh, Lâm gia!
Một phụ nhân tóc hoa râm bưng mâm trái cây đi lên phòng nội trên lầu hai.
Vừa vào cửa phụ nhân thấy người mới về mấy ngày trước giờ đây ngồi trên ghế nằm, tay cầm quyển sách đọc, bộ dáng rất hưu nhàn, sau giờ ngọ, nắng chiếu vào người, ấm dào dạt, nhìn qua thoải mái cực kỳ.
Nhưng phụ nhân biết, mọi thứ trước mắt đều là biểu hiện giả dối.
Phụ nhân hơi hơi đau đầu, không tiếng động thở dài đi vòng phía sau ghế nằm, đặt nâm trái cây lên bàn tròn kế bên Tạ Kiều Ngữ.
Tạ Kiều Ngữ ngừng lại động tác lật sách, giương mắt ôn nhu nói với phụ nhân: “Cám ơn má Lưu.”
Phụ nhân họ Lưu sống ở Lâm gia vài thập niên.
Má Lưu đặt mâm trái cây xuống nhưng không lập tức xoay người ra cửa ngược lại hai tay giao nhau đặt trước bụng, thần sắc an tĩnh nhìn Tạ Kiều Ngữ chằm chằm.
Má Lưu nhìn tiểu nữ nhi của Lâm gia lớn lên cũng chính là mẹ Tạ Kiều Ngữ, Lâm Tập.
Mà hiện tại, bà có thể nhìn thấy bóng dáng Lâm Tập trên người Tạ Kiều Ngữ, ôn nhu trong xương cốt nhưng lại cứng cỏi quật cường.
Có điều tính cách Tạ Kiều Ngữ hơi khác so với Lâm Tập, cô không giống Lâm Tập gặp vấn đề khó khăn sẽ trốn tránh mà ngược lại vân đạm phong kinh, phảng phất như tất cả đều nằm trong tay cô.
Giống hiện tại, rõ ràng bị lão gia cấm túc bảy ngày thì trong bảy ngày không bước ra cửa, nếu là người khác e sớm làm ầm lên.
Nhưng trên mặt Tạ Kiều Ngữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-can-than-duoi-toi-nu-chu/13951/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.