Cánh tay đau nhức khiến Lạc Viêm Chi không thể hôn mê lâu, cậu bị đau đớn làm cho tỉnh lại. Có cảm giác một nửa người như bị liệt đi, cậu cắn răng dùng tay còn lại chống cơ thể ngồi dậy.
Cảnh sắc bên trong khiến Lạc Viêm Chi nghi hoặc. Đây là chỗ nào vậy?
Hiện tại cậu đang nằm trên một chiếc giường được chế tạm và đang ở một một sơn động khô ráo. Cánh tay bị thương đã sớm được băng lại một cách cẩn thận, tuy rằng không thể cử động được, thế nhưng máu đã ngừng chảy rồi.
Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây cơ chứ, Bạch Cẩm Thành như thế nào rồi?
Trong lòng lo lắng, Lạc Viêm Chi bất chấp cánh tay đang bị thương mà đi ra bên ngoài, vậy mà vừa đi được vài bước đã đâm sầm vào một người hướng ngược lại. Người nọ lùi một bước đỡ lấy cơ thể suýt ngã của Lạc Viêm Chi, sau đó cất giọng.
"Không sao chứ?"
Âm thanh này rất quen thuộc khiến Lạc Viêm Chi nháy mắt ngẩng đầu. "Lăng Chi?"
"Ừm." Lăng Chi gật đầu. "Lại ngồi nghỉ một chút đi, cơ thể cậu vẫn chưa bình phục đâu."
Nói rồi anh ta mặc kệ phản ứng của cậu mà kéo nhẹ cậu lại ngồi lên giường.
"Anh, là anh đưa tôi tới đây sao?" Lạc Viêm Chi đã lâu rồi mới gặp lại Lăng Chi, kể từ lần ở chỗ của Lạc An.
"Ừ." Anh ta gật đầu, trên tay là một ít thuốc cỏ dùng để trị thương.
Sực nhớ tới một chuyện, Lạc Viêm Chi vội hỏi, "Khoan đã, anh nhớ tôi là ai sao?"
"Tất nhiên." Lăng Chi nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh/192258/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.