Tim Lạc Viêm Chi nhảy bum ba la bum, chỉ có thể cúi đầu lặn xuống nước để che giấu đi bộ dạng này của mình. Cậu không muốn suy nghĩ nhiều nữa, thở dài nhắm mắt dưỡng thần.
Ngâm nước nóng đúng là liệu pháp tốt để thư giãn, Lạc Viêm Chi cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể của mình đều được giãn nở.
Chợt cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, ngâm nước nóng rồi ngủ quên, chính là cảnh trước khi cậu xuyên thư. Nghĩ lại mà rùng mình, chỉ mới ngủ quên chút thôi mà lúc tỉnh lại đã bị mấy con thú hung ác kia truy đuổi.
Rảnh rỗi lại sinh ra suy nghĩ vẩn vơ, Lạc Viêm Chi tự hỏi không biết những người quen ở thế giới cũ của cậu hiện tại ra sao rồi. Nếu như biết cậu biến mất như vậy, sẽ có ai đau lòng không?
Nhưng có lẽ là không đâu, bản thân Lạc Viêm Chi hơi hướng nội vì tình huống gia đình, lại không muốn hoà nhập với ai, tự nhiên sẽ không có bạn thân nào. Kể cả chút máu mủ cuối cùng còn không vừa mắt cậu thì còn có ai đau lòng nữa chứ.
Nếu như cậu chết đi, có ai sẽ khóc vì cậu hay không?
Trong lòng tự hỏi vậy, thế nhưng Lạc Viêm Chi đã có một đáp án. Sẽ có, có một người chắc chắn sẽ đau khổ nếu mình không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Một người, người duy nhất vì cậu.
Suy nghĩ miên man như vậy, cuối cùng Lạc Viêm Chi lại ngủ thiếp đi. Lần này cậu lại mơ, giấc mơ lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh/192293/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.