Lúc Lạc Viêm Chi đến nơi thì Bạch Cẩm Thành đã phá được trận pháp kia. Hắn đang tựa vào cây kiếm thở dốc, khi nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lập tức loé lên sát khí mạnh mẽ. Thế nhưng khi thấy rõ đó là ai, biểu cảm trên mặt liền biến đổi.
Hắn bước nhanh mấy bước, vươn tay ôm lấy Lạc Viêm Chi. "Anh không sao chứ?"
Miệng hỏi vậy nhưng hắn đã hành động trước, đem năng lượng của mình vào bên trong cơ thể cậu mà thăm dò. Sau khi cảm thấy cơ thể cậu vẫn ổn thì mới dừng lại.
"Bây giờ yên tâm rồi chứ." Lạc Viêm Chi cười cười.
Hắn nhíu mày, căn dặn. "Lần sau đừng để biến mất vậy nữa."
"Anh biết rồi." Cậu vươn tay xoa nhẹ đầu hắn, ánh mắt dịu dàng có thể làm cho sự nóng nảy trong người hắn dịu xuống.
"E hèm." Thấy mình bị ngó lơ, Tiêu Đường liền hắng giọng hòng chứng minh sự tồn tại.
Sực nhớ ra còn một người ở đây, Lạc Viêm Chi liền quay đầu. Nhìn thấy hắn ta, Bạch Cẩm Thành lạnh mặt cầm thanh kiếm của mình chĩa thẳng về phía Tiêu Đường.
"Muốn chết?"
"Ây khoan đã!" Biết hắn hiểu nhầm, Lạc Viêm Chi vội túm lấy tay hắn hạ xuống. "Đây không phải Lạc An, là em trai sinh đôi của hắn, Tiêu Đường."
"Em trai?" Bạch Cẩm Thành nhíu mày nhìn cậu rồi lại nhìn hắn ta.
"Đúng thế, ban nãy anh ta còn cứu anh." Lạc Viêm Chi gật đầu chắc nịch.
Hắn quan sát người kia một lúc, tới khi không cảm nhận được một chút sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh/192304/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.