Rời khỏi công ty lúc một giờ chiều. Ánh nắng mặt trời đúng lúc vừa phải, phả vào người rất ấm áp.Bây giờ vẫn còn sớm, tôi đang trồng cỏ trong vườn, thì bỗng có cảm giác không xác định được ùa về.Nó làm tôi nhớ lại lúc còn đi học,nửa cuối ngày chủ nhật, trước ngày lễ kỉ niệm, tôi đã từng rất lo lắng cùng nôn nóng.Cảm giác này kết nối với thứ bối rối kia không rõ lý do.
Sau giờ tan tầm, làm thêm là chuyện hết sức bình thường.Chiều chủ nhật hiếm hoi tôi được nghỉ làm sớm, tự dưng không biết làm gì liền đi trồng cỏ. Chà thật muốn làm quá.
Trạm chờ xe buýt, dòng người ra vào rất nhiều, tôi lại không nhịn được dò hỏi họ muốn đi đâu.
Tôi đứng trên vỉa hè, suy nghĩ mông lung.A, Nên làm gì trong nửa ngày bây giờ?
Thời gian cũng là một khoản tiêu hao, cũng như việc bạn phải biết trồng cỏ vào thời điểm nào cho hợp lý. Thời gian quá ngắn chỉ là cái cớ để chúng ta lãng phí mà thôi. Tôi chính là một kẻ keo kiệt.
Tôi vừa làm vừa ngước mắt nhìn hàng rào xanh mướt, thật tươi tốt,lại có chút không giống dáng vẻ của mùa xuân, tôi đã ở thị trấn nhiều năm rồi.Mùa này, cây cối nơi đó mới đâm chồi, cây đào không biết đã nở hoa chưa?
Đàn chim ríu rít, kéo lại những suy nghĩ mông lung trở về hiện tại.Tôi đánh mũi hít hà trong không khí, hương vị của ánh mặt trời.Nếu nhốt nó vào trong tim, liệu có thành nắng?
Trồng cỏ đến chán nản hay sao lại suy nghĩ linh tinh vậy, tôi chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-can-than-trung-chieu-roi/834209/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.