Vào lúc 5 giờ 30 sáng, khi đám nội trú mới còn đang điểm danh, nhân viên bệnh viện đã đứng xung quanh để hướng dẫn những việc khác nhau cho họ. Thậm chí vào giờ sớm sủa như vậy, sự huyên náo đã bắt đầu.
Bệnh nhân dồn về đây suốt đêm, trên các xe cấp cứu xe cảnh sát hoặc tự lê đến. Nhân viên bệnh viện gọi tắt họ là F và J - dân trôi dạt. Họ tuôn về những phòng cấp cứu, gẫy giập, chảy máu, đâm chém và tai nạn giao thông, chấn thương cả thể xác lẫn tinh thần, những người không nhà cửa và vô thừa nhận, luồng chảy của nhân loại qua những cống rãnh đen tối của các thành phố lớn.
Có một cảm giác râm ran khi quan sát hiện tượng này. Đó là sự hỗn loạn có tổ chức, những chuyển động điên cuồng, những âm thanh rên rỉ và hàng tá những ca bất ngờ cùng tồn tại một lúc.
Đám nội trú mới đứng tụm lại với nhau, chuẩn bị hoà nhập với môi trường mới.
Paige, Kat và Honey đang đứng đợi ngoài hành lang thì một bác sĩ nội trú năm trên tiến lại.
- Ai trong số các bạn là bác sĩ Taft?
Honey ngẩng lên trả lời:
- Tôi đây.
Anh chàng mỉm cười và chìa tay ra:
- Rất hân hạnh được gặp cô. Người ta yêu cầu tôi đi tìm cô. Sếp nói cô đã đạt điểm thi tốt nghiệp rất cao ở trường. Bệnh viện này chưa bao giờ có một người như vậy. Chúng tôi mừng được đón cô về đây.
Honey cười, ngượng ngập.
- Cám ơn.
Kat và Paige nhìn Honey kinh ngạc. Mình không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-co-gi-mai-mai/366584/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.