Lần này đến phiên Olivia ngẩn người.
Kẹo que trong miệng rơi phốc ra ngoài, Manh Manh nhanh chóng nhặt lên từ mặt đất, rồi nhét lại vào miệng hắn (Ơ nè!).
Ngậm kẹo que vì bị rơi mà hơi lạnh đi, Olivia lần đầu tiên đưa mắt nhìn chủ nhân phi thuyền. Vừa thấy xong, hắn mém phun kẹo lần nữa!
Không thể không nói, tuy cả người Olivia thoạt nhìn hơi vượt quá chủ nghĩa hiện đại, nhưng kỳ thực nội tâm hắn bảo thủ cực kỳ, hắn có thể xem lỗ thủng trên quần mình là cá tính, song tuyệt đối không thể chấp nhận kiểu trần như nhộng chẳng chút cá tính này.
Giờ phút này, Mục Căn đang cười tươi rói với hắn chắc chắn đang trần như nhộng chẳng chút cá tính:
Nửa thân trên khỏe đẹp không mặc gì, làn da bị ánh nắng tắm thành màu mật ong thẳng thắn phơi bày trước mắt Olivia, nửa thân dưới trắng hơn chút, tuy không cởi sạch nhưng chỉ quây mỗi miếng da nhỏ, miếng da tí tẹo như vậy thà khỏi mặc còn hơn.
"Dễ, dễ... dễ bị cảm lạnh lắm!"
Môi Olivia run lên, cuối cùng quay mặt sang Manh Manh:
"Lấy cho cậu ta bộ đồ."
Manh Manh một mực đứng bên hắn một tấc chẳng rời cấp tốc móc ra một bộ quần áo trong cái túi trước bụng, rồi ngẩng đầu, ngậm quần áo nhìn về phía Mục Căn.
Giải thích chỗ này một chút: Ngay lúc Olivia thuận lợi bước lên phi thuyền, Manh Manh tức khắc cất hết linh kiện của Kham Manh Manh vào bụng, giờ nó không còn thân thể cao lớn, người chỉ cao đến cẳng chân Mục Căn.
Tâm tư nãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-co-kiep-sau-mot-huu-lai-sinh/2067771/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.