Tuy rằng rất mệt, song hôm sau Mục Căn vẫn thức dậy kịp giờ huấn luyện.
Bác Beta nói: "Muốn trở thành một thợ săn ưu tú, thì phải dậy sớm hơn con mồi của mình."
Cho nên Mục Căn luôn tỉnh tương đối sớm, cũng không hẳn sớm lắm, nhưng tuyệt đối luôn sớm hơn long thú một sừng độ chừng nửa tiếng.
Mục Căn duỗi eo một cái, mặt mày thỏa mãn ngồi dậy. Cậu liếc mắt thấy ngay bác Alpha đang ngồi bên giường mình: "Bác cả, chào buổi sáng!"
Lời này nói nhỏ cực kỳ, vì các bạn khác trong phòng ngủ vẫn chưa tỉnh.
"Buổi sáng tốt lành." Alpha gật gật đầu với Mục Căn, "Ta nhận được phiếu điểm của con rồi, thứ tự rất sát hạng đầu, biểu hiện khá lắm."
Đầu tiên, bác Alpha buông lời khẳng định thành tích mà Mục Căn đạt được thời gian qua, sau lại chuyển đề tài ngay tắp lự: "Có điều, sau này không được phép nán lại quá lâu trong môi trường ảo nữa."
"Nhưng, nhưng lần này hổng phải chơi game, là huấn luyện đó!" Mục Căn cố gắng biện hộ.
Màn hình tối của Alpha lập tức bật đèn đỏ: "Thân là nhân loại, nhất định phải có năng lực tự kiềm chế cơ bản."
Giọng bác cả hết sức nghiêm túc, đương nhiên, bác ý lúc nào chả nghiêm túc.
"Người máy bị quá tải có thể thay mới linh kiện, nhân loại như con có thể sao?"
"Nếu không phải tinh thần mệt nhọc quá độ, tỷ lệ thắng của con có khả năng cao hơn. Trong thi đấu giả tưởng, thất bại chẳng qua là tỷ lệ thắng thấp đi, nhưng trong hiện thực, một lần thất bại rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-co-kiep-sau-mot-huu-lai-sinh/2067827/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.