Olivia tiến về hướng phi thuyền.
Bất giác, nhịp chân của hắn đã thể hiện rõ tiết tấu đặc hữu của quân nhân. Từng bước đi đều tăm tắp, không nhanh không chậm, chừng ba phút sau, hắn đã đi tới khu vực bên dưới phi thuyền Manh Manh.
Một hộp khoai tây đã xơi sạch nằm ngay bên chân Olivia giờ phút này.
"Ngon không?" Olivia ngẩng đầu hỏi đám binh lính đang ăn uống thả ga trong phi thuyền và tại cửa vào.
"Ngon, nhưng sao chẳng có tí rượu nào vậy? Mọe nó – Hả?" Người trong phi thuyền tưởng đồng bạn mình đang hỏi, vừa ăn vừa càm ràm một câu. Song hắn chưa nói xong, đồng nghiệp đứng trên bậc thang lên thuyền đã chọc nhẹ lên người hắn, bấy giờ cả đám mới phát giác người bắt chuyện với mình là tên lính mới.
Đối diện với đông đảo ánh mắt bất hảo, Olivia từ đầu chí cuối vẫn mỉm cười.
"Nguyên nhân không có rượu dĩ nhiên là bởi... người nhà không cho tôi uống rượu." Thời khắc chữ cuối cùng thốt ra, lấy Olivia làm trung tâm, không khí xung quanh phảng phất bị hút thành chân không trong nháy mắt!
Có gì đó hắc ám bỗng toát ra từ mặt đất dưới chân tên lính mới nhỏ con...
Nguy hiểm —
Cực độ nguy hiểm!
Người kia vô cùng nguy hiểm!
Đôi mắt dưới mặt nạ bảo hộ trợn đến cực hạn, giây phút này, ai nấy đều sởn tóc gáy!
Không thể động đậy!
Động một chút sẽ bị giết chết.
Cũng không được hít thở.
Âm thanh hô hấp bị nghe thấy cũng sẽ chết.
Giờ đây, mọi người suy nghĩ giống hệt nhau.
Nếu hiện tại có kẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-co-kiep-sau-mot-huu-lai-sinh/2067910/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.