LILA HOTH UỐNG NỐT CHỖ TRÀ và đặt tách xuống đĩa. Chất sứ chạm nhẹ vào nhau kêu lách cách. Cô hỏi, “Ông sẽ đi lấy thông tin của Susan cho tôi chứ?”
Tôi không trả lời.
Cô nói, “Mẹ tôi đợi đã lâu rồi.”
Tôi hỏi, “Vì sao sao bà ấy phải đợi?”
“Thời gian, khả năng, phương tiện, thời cơ. Tôi cho rằng chủ yếu do tiền. Khả năng của bà rất hạn hẹp cho đến tận gần đây.”
Tôi hỏi, “Vì sao chồng cô bị giết?”
“Chồng tôi?”
“Khi ở Moscow ấy.”
Lila ngừng một thoáng rồi nói, “Do thời cuộc.”
“Đối với chồng của mẹ cô cũng như thế.”
“Không. Tôi đã nói với ông rồi, nếu Sansom đã bắn vào đầu ông ấy, như đã xảy ra với chồng tôi, hoặc thọc dao vào não, hay bẻ gãy cổ, hoặc làm bất kỳ điều gì khác như các lính Delta được huấn luyện thực hiện, thì mọi việc đã khác rồi. Nhưng ông ta đã không làm thế. Thay vào đó ông ta lại nhẫn tâm. Vô nhân tính. Cha tôi thậm chí chẳng thể với tay tới khẩu súng trường của mình, bởi Sansom đã cướp mất nó.”
Tôi không nói gì.
Cô nói, “Ông muốn có một con người như thế trong Thượng viện nước mình không?”
“Con người như thế là so với gì?”
“Ông sẽ trao cho tôi thông tin của Susan chứ?”
“Không ích gì,” tôi nói.
“Tại sao lại không?”
“Bởi cô sẽ chẳng thể mon men được tới chỗ nào gần John Sansom. Nếu bất kỳ điều gì trong những điều cô nói đã thực sự diễn ra, nó là một bí mật, và sẽ là bí mật trong một thời gian dài. Và các bí mật được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-co-ngay-mai/1241974/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.