Phùng Kiến Vũ hơi nghiêng người, dùng tốc độ cực nhanh mở cửa. Trước mắt là một bóng lưng không tính là cao lớn, mặc áo màu lam, Phùng Kiến Vũ trong lòng cười thầm, nâng tay lên muốn đánh xuống, nhưng lại bị một thanh âm nhanh như gió phá vỡ ——
“Cậu tính tạo phản a ? ! ” Cũng may Dư Hạo Viễn lúc còn trẻ cũng là một tay cao thủ anh dũng ở tiền tuyến, tuy nói thể lực không bằng năm đó, nhưng độ phản ứng bén nhạy vẫn phải có, thân thủ nhanh nhẹn, hiểm hiểm tự thân tránh thoát một côn kia của đồ đệ mình.
Cây côn thép ứng tiếng rơi xuống đất, Phùng Kiến Vũ sợ hãi kêu lên, “Ai dô tôi thao, tại sao lại là lão nhân gia ngài ...... tôi ......”
“Tôi không tìm cậu thì phải chờ cậu đến tìm tôi sao?” Dư Hạo Viễn giả vờ một bộ dáng bị hù dọa, một cánh tay giơ lên vuốt ngực làm như chính mình đang cố thuận khí, “Nhìn lại bộ dáng cậu xem.”
“Ông đến nơi này cũng quá đột nhiên rồi đi ...... không phải đã nói nơi này không còn an toàn rồi sao? Ông không sợ bị người khác phát hiện sao?”
Trên mặt khay trà bị phủ lớp bụi mỏng, Dư Hạo Viễn thổi thổi, lại cầm lên trà Phổ Nhỉ tự mình mang đến mới vừa ngâm xong, sắc mặt có chút vui vẻ, “Tôi bị phát hiện? Tiểu tử thúi cậu đang đùa gì đây ! Sư phụ cậu phải lăn lộn không ít mới tìm được một bộ đồng phục thủy điện, ở dưới cửa đã nói lên đây thông ống nước. Bảo đảm không có bất kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889109/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.