Dù sao trẻ tuổi khí thịnh, lửa dục không chịu nổi, Vương Thanh dưới chân không phải là đạp thắng xe mà chính là hỏa tiễn, nguy cơ là có thể tông nát cửa nhà. Mắt thấy thời gian không còn sớm, người và xe trên đường cũng ít hơn so với ban ngày, trên điều kiện tiên quyết bảo đảm an toàn, cái tên lái xe này thật sự là láo xược.
Phùng Kiến Vũ nửa đường trước còn không có cảm giác gì, càng về sau càng cảm thấy không chịu nổi, có gì đó cứ xốc nảy trong dạ dày, khó chịu đến sắc mặt cậu đều trở nên khó coi.
Xe mới vừa lái đến đường Phổ Thượng, Phùng Kiến Vũ hoàn toàn không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Vương Thanh, “Dừng lại một chút, để cho em đi xuống hóng gió một lát ......”
Vương Thanh nghe vậy, có chút tâm bất cam tình bất nguyện nhìn nhìn Phùng Kiến Vũ, thấy người nọ là thật sự khó chịu, yên lặng thở dài một tiếng, giống như là thay chính mình tiếc hận một tiếng, mới đi theo mở cửa xuống xe.
Phùng Kiến Vũ đem những tiểu biểu lộ kia của Vương Thanh thu hết vào trong đáy mắt, khóe miệng không nhịn được cong cong lên.
Vừa xuống xe, một trận gió mát ôn hòa xông vào mặt, từ bờ bên kia con sông thổi đến, còn mang theo thoang thoảng mùi hoa, khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa êm dịu vừa thỏa mãn, giống như một cái ôm rắn chắc lại thật an tâm.
“Thật đẹp a.” Phùng Kiến Vũ tựa vào hàng rào bằng cẩm thạch phong cách cổ xưa tao nhã dọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889159/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.