"Chỉ là tôi đau lòng vợ mình thôi."
Đoạn giữa chương này hơi ảo ma, đọc vui thôi đừng nghiêm túc quá :))))
Edit: Rea
—————
Nơi pháo hoa bay lên và tòa nhà này cách nhau rất gần nên vừa vặn nổ tung trên đỉnh đầu bọn họ, khiến người ta muốn không chú ý tới cũng khó.
Tần Nghiên lật người phụ nữ ngất xỉu lại, thở dài —— đây là mẹ của Đặng Lệ Lệ.
"Em nói xem bây giờ chúng ta đuổi theo còn kịp không?" Ngụy Hoài Minh hỏi xong lại cảm thấy buồn cười, tầm mắt rơi xuống trên người phụ nữ, cũng thở dài theo, "Thôi quên đi, về nhà trước đã, bên ngoài lạnh."
Những người xem náo nhiệt dưới lầu cũng dần tản đi, tiếng la hét dài ngắn mọi người phát ra chỉ chốc lát sau đã bị gió đông lạnh thấu xương xé tan thành từng mảnh.
Trong quá trình Ngụy Hoài Minh khiêng người chờ thang máy thì xung quanh thường có một ít người đi qua, đa số đều là vội vàng đi qua, nhưng có vài người còn lấy điện thoại ra quay video ngắn đều bị Tần Nghiên ngăn lại.
"Là cảnh sát, không phải bọn buôn người." Ngụy Hoài Minh trực tiếp từ cục cảnh sát đến đây nên thẻ công vụ vẫn còn cất trên người, anh cho bọn họ xem một lần rồi mới đuổi đi, cuối cùng còn thêm một câu, "Đều có tinh thần trọng nghĩa như vậy thì tại sao chỉ biết đăng video mà không dám ra tay cứu người? Nếu thật là bọn buôn người thì các người ghi lại cái này có tác dụng sao?"
Tần Nghiên biết tâm trạng của anh không tốt nên chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-duoc-noi/2097444/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.