Không đợi Bạch Lê Hoa đáp lời đã lắc đầu, “Không thể không thể, ta không để ngươi phá danh tiếng của Diệu Thủ Y Quán của ta..”
Phúc thúc nhìn thì thấy tuy rằng tiểu cô nương cả người tản ra một luồng linh khí, nhưng mà tuổi còn quá nhỏ thì y thuật được bao nhiêu chứ.
Bạch Lê Hoa cũng không miễn cưỡng, “Nếu ta làm học đồ ở đây thì sao?”
Trình tây vừa đi thì trong thôn sẽ không có đại phu. Nếu lúc này trở thành học đồ ở Diệu Thủ quán thì sẽ làm cho người ta tin phục.
Phúc thúc suy nghĩ, bởi vì Đồng Nhân Đường giở trò quỷ nên đã có mấy đại phu trong cửa hàng bỏ đi, vốn dĩ nhân thủ đã không đủ, nếu cô nương này có thể hiểu chút dược liệu thì cũng có thể hỗ trợ phối dược.
“Cô nương, ngươi nghĩ kĩ đi, học đồ sẽ không có tiền công, lão đại phu đem theo ngươi, còn học được nhiều hay ít là do bản lĩnh của ngươi.”
Thấy nàng gật đầu, Phúc thúc vén màng, vừa đi vừa nói: “Vậy người đi lại đây với ta.”
Bên trong là dược phòng, dược thu được đều để bên trong, ở đó có hai dược đồng đang cắt dược.
Nhìn thấy Phúc thúc đi vào, đều cung kính chào, “Phúc thúc.”
Phúc thúc lên tiếng, dẫn Bạch Lê Hoa sang bên cạnh, ở đó để một đống dược liệu chỉnh tề không có dán nhãn.
Dược đồng thuần thục đem dược liệu đã cắt xong bỏ vào hộp.
Phúc thúc chỉ mấy cái, “Ngươi nói xem đây là gì?”
“Hoàng cầm, có hiệu quả thanh nhiệt.”
“Tế tân, quế chi để thông khí, rễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/2387491/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.