Giang Việt sững sờ đứng đó, nhìn cô rất lâu.
Cho đến khi ánh đèn ngoài cửa sổ dần tối đi, anh mới nhẹ nhàng chống tay lên bàn trà để đứng dậy.
Sau đó anh cúi người xuống, dùng tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Ban đầu anh định đặt một nụ hôn lên giữa đôi mày của cô, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dừng lại ở khoảng cách vài centimet trước trán.
Anh tắt đèn trong phòng đi, rồi lấy một cái chăn mỏng ra phòng khách ngủ trên ghế sô pha.
Sau khi ra ngoài, Giang Việt gọi một cuộc điện thoại cho Đới Khả Khả.
Đầu dây bên kia nghe thấy Cố Liễu Liễu không trở về, thì kích động hú lên một tiếng, khiến Giang Việt phải nhanh chóng kéo điện thoại ra xa một chút.
“Cô ấy nói muốn đợi tôi tắm xong, rồi dạy cô ấy hát, nhưng khi tôi ra thì cô ấy đã ngủ rồi.” Giang Việt nghĩ đến việc phải giúp Cố Liễu Liễu giải thích rõ ràng, nếu không ngày mai cô sẽ phát cáu.
“Dạ... Chị ấy là vậy đó, nói ngủ là ngủ ngay.” Đới Khả Khả lập tức bình tĩnh lại: “Nhưng thầy Giang chắc chắn hiểu rõ chị ấy hơn em, hehe. Vậy hai người nghỉ ngơi đi, ngày mai có chuyến bay lúc 11 giờ 40 phút, thầy Giang nhớ gọi chị ấy dậy nhé.”
“Được, chúc ngủ ngon.”
Giang Việt vừa chuẩn bị cúp máy, vô tình nghe thấy tiếng phấn khích của Đới Khả Khả ở đầu dây bên kia.
“Ah ah ah, Nại Nại, Giang Việt vừa nói chúc ngủ ngon với tôi! Cô nghĩ trong đời này chúng ta có cơ hội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-that-kho-ket-thuc/2839500/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.