Finneyney vừa lái xe vừa với tay lấy lon bia lạnh phái sau và mời khách. Harvath lắc đầu từ chối. “Có khi tôi hoãn cả miệng mấy em vũ nữ lại vậy.” Finneyney vừa đặt lon bia lại vừa nói.
Harvath không trả lời. Lấy chiếc điện thoại BlackBerry ra khỏi túi để xem tin nhắn, tâm trí anh còn đang ở cách đây hàng triệu dặm…
Anh đã đưa số điện thoại cho cha Tracy và cô y tá để gọi nếu có gì thay đổi. Anh cũng đã cố gắng hết sức để giải thích với ông Bill Hastings lý do anh đi vắng.
Biết là không nên nhận điện thoại ở khu nghỉ mát đó, nên Harvath băn khoăn về việc đã đưa số điện thoại cho họ. Bỗng Finneyney hỏi: “Tới đó, anh có muốn ăn không hay là vào việc ngay?”
“Chúng ta sẽ ăn sau,” Harvath vừa nói vừa cất chiếc điện thoại đi. “Như vậy, không ai sẽ phải thức khuya vì tôi.”
Finneyney cười. Tiếng cười, giọng nói của ông, tất cả đều phù hợp với dáng người mập mạp. “Chúng ta làm việc với đội Sagasso ba ca suốt hai mươi tư giò.”
“Công việc tốt chứ?”
Finneyney lại cười. “Tôi vẫn nói chẳng mấy nữa mà thiên đường cấm hòa bình.”
“Đừng lo,” Harvath vừa nhìn đăm đăm vào hình ảnh của mình qua cửa và bầu trời đen thẫm lại, vừa trả lời. “Sẽ không như vậy đâu.”
Họ đã nói chuyện với nhau suốt chặng đường về khu nghỉ mát. Finneyney hiểu rất rõ Harvath. Nếu ông nói về những gì đã xảy ra với Tracy, anh sẽ là người ngừng câu chuyện lại.
Vì Harvath chẳng kể gì về Tracy, nên họ nói rất nhiều chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-khoan-nhuong/1142290/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.