Đêm đã khuya, phố cổ kinh đô sạch sẽ đã ngừng xôn xao, đèn đuốc dần tắt, thị tập một ngày náo nhiệt cũng rơi vào vắng lặng, chỉ có trăng sáng treo cao ở trên bầu trời, chiếu sáng hoàng thành rộng lớn.
Thấy rõ trong điện đèn đuốc chưa tắt, cung nữ thái giám đứng ở hành lang dưới hiên nín thở ngưng thần. Từ khi hoàng thượng đăng cơ tới nay, rất nhiều năm chưa từng thấy ngài giận tới thế này, quan Ngự Sử kia tuy tay trói gà không chặt, miệng lưỡi lại tàn độc, hoàng thượng giận một ngày cũng chưa ăn uống gì.
Ngự án lẳng lặng đặt một bản tấu chương để mở, dưới ánh nến, làm rõ chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàng đế nhìn chằm chằm bản tấu chương nửa canh giờ, lật tới lật lui nhìn, đọc xuôi đọc ngược, cuối cùng giọng không lên không xuống mà hỏi: “Đây là Thẩm Diệu Bình viết sao?”
Tay Lưu công công giữ phất trần, nghe vậy khom người nói: “Bẩm bệ hạ, nô tài tận mắt nhìn thấy hắn viết, chỉ là Thám hoa không cẩn thận làm tay bị thương, chữ viết cũng hơi tháu.”
Thẩm Diệu Bình tuy có ký ức nguyên thân, mà chữ viết nhất thời luyện không được như thế, cố ý dùng dao cắt giấy tạo ra vết thương trên lòng bàn tay, cũng giải vây được một chút.
Hoàng thượng nghe vậy gật đầu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn tờ giấy kia, chữ viết hay những ngôn luận suông này cũng không quan trọng, thứ khiến ngài đọc lại cũng chỉ có ba câu mà thôi.
“Nam nhi dùng đồng làm gương soi, có thể chỉnh áo mũ chỉnh tề; dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454180/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.