Anh cả như cha, ông Hoắc lúc còn trẻ bận bịu với công việc, không rảnh quan tâm con mình, bà Hoắc mất sớm, Hoắc Minh Sâm có thể nói là do Hoắc Minh Thành một tay nuôi nấng, từ bé tính cách của đứa em này đã thay đổi không ngừng, xưa nay anh cũng chưa nhìn thấu.
Trần nhà phòng bệnh trắng như tuyết, đèn trần cũng có chút chói mắt, trên người Hoắc Minh Sâm có những vết bầm tím khác nhau, cẳng chân cũng có vết rạn xương, đã bó thạch cao căn bản không có cách nào xuống giường. Lục Khởi thì ở bệnh phòng cách vách, Hoắc Minh Sâm chống người ngồi dậy hỏi tình hình của hắn, nghe bác sĩ nói không đáng lo lắm, lúc này mới nằm xuống lại.
Hoắc Minh Thành đem tất cả những việc này thu vào đáy mắt, anh đã khai báo xong với cảnh sát, không khỏi nhìn về phía đứa em trai từ nhỏ đã luôn khiến anh lo lắng. Anh kéo ghế ngồi bên cạnh Hoắc Minh Sâm, hai tay đan vào nhau, là dáng vẻ nắm rõ hết mọi thứ.
Hoắc Minh Thành đẩy mắt kính, hỏi: "Người bị bắt chung với em là ai, bạn sao?"
Nên tới thì sẽ tới, muốn tránh cũng không tránh được, Hoắc Minh Sâm tốt xấu thì cũng lo lắng đến sức chịu đựng của anh trai mình, chờ đợi một lát mới vô cùng khéo léo nói: "... Là bạn, nhưng phía sau thêm một chữ."
Hoắc Minh Thành nghe vậy, tim đập nhanh hơn, anh cau mày, bất an thay đổi tư thế ngồi: "Chữ gì?"
Hoắc Minh Sâm: "Trai."
Bạn thêm một chữ "trai" phía sau, đó không phải là...
Đồng tử sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454193/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.