Nhà Lục Khởi ở một thị trấn nhỏ ở đô thị loại ba, đổi xe mấy lần, đổi đường cũng mấy lần, uốn lượn cong cong quẹo quẹo mới có thể nhìn thấy hình ảnh trong ký ức. Con đường đầy tiếng người huyên náo, xe đạp điện xa qua lại không dứt, thi thoảng có mấy chiếc xe hơi làm tắc đường đến nửa bước cũng khó đi.
Lục Khởi nhẹ nhàng dọn dẹp, chỉ mang theo một vali, khí chất trên người không hợp với hoàn cảnh chung quanh, nhưng hắn đúng là sinh ra lớn lên ở đây. Nơi này từng bị hắn xem là vũng bùn xiềng xích, liều mạng muốn thoát ra, nhưng mà cũng không sao cắt đứt được huyết thống.
Kiến trúc của tỉnh lẻ cũng không cao cấp gì, hàng hiên tối tăm chật hẹp, trên vách tường dán đầy mẫu quảng cáo nhỏ, mấy bậc tam cấp rộng hẹp không đồng đều. Con mèo không biết của nhà ai lại tè bậy trên góc tường nhà người khác.
Lục Khởi ba bước thành hai bước, xách vali bước nhanh lên lầu, kết quả vừa vặn đụng trúng Lục Duyên.
"A, sao anh về nhanh vậy, không phải bảo em chờ anh ở ngã tư sao?"
Lục Khởi tránh né bàn tay muốn xách giúp hành lý của cô, đẩy bả vai cô vào nhà.
"Anh không có mù đường."
Nhà họ Lục bày trí bên trong và ngoài đều không hợp nhau, nội thất đặt trên sàn nhà bằng gỗ, giấy dán tường thanh nhã, sáng sủa sạch sẽ, cho dù mùa đông trong bình hoa cũng cắm vào hoa khô. Trong phòng khách không lớn để một chiếc piano Châu Giang, chiếm phần lớn không gian.
Hai anh em vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454233/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.