Lái xe nửa đường lại quẹo qua đường khác, cũng không phải đường về nhà, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên nói:
"Lần này đánh nhau... Không, phải nói anh xét về mặt nào đó bị người ta đánh, tôi đến đúng lúc cũng nhờ có Phương Kỳ mật báo, mở tiệc cảm ơn nó, Nhất Phẩm Trai, khỏi ăn cơm."
Cậu tất nhiên không phải nhất thời nghĩ ra.
"..."
Muốn phàn nàn mà không được, Lục Khởi chầm chậm vuốt tóc về sau, ngũ quan tuấn mỹ loang lổ mảng bầm xanh tím, hắn lần đầu tiên không biết nên giải thích thế nào.
"Em không nên vì việc tôi bị đánh mà đánh giá thấp khả năng đánh nhau của tôi."
"Trước giờ cũng có đánh giá thấp khả năng đánh nhau của anh đâu."
Hoắc Minh Sâm nhìn về đường xá trước mặt, ăn ngay nói thật,
"Anh trên giường mạnh bạo vậy mà."
"... Vui đấy, thì ra trong mắt em tôi cũng có ưu điểm à."
Hai người nói chuyện một chút thì tới nơi, Lục Khởi thấy mặt mình bị hủy dung quá mức chịu đựng, muốn ở trên xe không chịu xuống, Hoắc Minh Sâm đứng ở một bên cửa xe, cúi người chống ở cửa sổ xe nhìn hắn.
"Không chịu xuống thì về nhà, trùm tấm trải giường."
Lục Khởi hai tay ôm cánh tay mình, rũ mắt, bình chân như vại ngồi tại chỗ, thấy Hoắc Minh Sâm thật ấu trĩ.
"Chiêu này doạ không được tôi đâu."
Bất quá hắn vẫn mở cửa xuống xe, bị kéo lên phòng riêng tầng hai.
Hoắc Minh Sâm nói là mời Phương Kỳ ăn cơm, mà cửa mở ra mới phát hiện không chỉ có một mình Phương Kỳ, Trình Thiên Khải,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454248/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.