Tạ Nguyễn nhai nát viên kẹo trong miệng, cảm giác trong lòng lập tức biến mất.
Bạc Tấn dường như được sinh ra với khả năng phá hủy bầu không khí trong một giây, rõ ràng giây trước còn rất tốt, giây sau đã khiến người ta muốn đánh hắn.
Tạ Nguyễn lười nói chuyện với hắn nữa, hất tay hắn ra, đứng dậy đi về phía trước lấy nước.
Hạ Minh Kiệt nhân cơ hội đặt cuốn sách tiếng Anh lên bàn để che khuôn mặt đờ đẫn của mình.
Tôn Hạo Tường mặt không biểu cảm đeo tai nghe vào, tiếp tục chơi game, giả vờ từ chối liên lạc với thế giới bên ngoài.
Về phần Phan Vũ... Không biết từ lúc nào đã cúi đầu, đang viết gì đó vào sổ rất nhanh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, kính cũng đã trượt xuống sống mũi.
Nhìn bọn họ biểu diễn, Bạc Tấn cười lạnh: "Làm sao? Tao nói sai gì hả?"
Hạ Minh Kiệt rời khỏi sách ngẩng đầu trợn mắt, thật sự là không quản được cái miệng hỏi điều muốn hỏi: "Có thể nói cho tôi biết vì sao ngài lại tự tin như vậy được không?"
“Bởi vì thành tích của tao tốt." Bạc Tấn tiếp tục xoay bút với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói lại như một con dao ghim vào trái tim mọi người, “Còn bởi vì lần nào tao cũng đạt điểm tuyệt đối môn vật lý.”
Điểm số các môn khác của Hạ Minh Kiệt đều không tồi nhưng chỉ duy nhất môn vật lý là môn duy nhất kéo chân. Cha mẹ Hạ đã thử mọi phương pháp có thể nghĩ ra lên các diễn đàn học tập để sưu tầm các phương pháp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775301/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.