Bóng đêm thâm trầm và không gian yên tĩnh.
Ánh đèn trong khu vực suối nước nóng rực rỡ, phản chiếu trên mặt nước như những hạt vàng, lộng lẫy và xinh đẹp. Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói cười của đám người Tôn Hạo Tường ở phía dưới.
Đôi mắt đen láy hẹp dài của Bạc Tấn nhìn chằm chằm Tạ Nguyễn không chớp mắt, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, giống như bọn họ đang có một nụ hôn kéo dài từ trên không trung.
Đầu óc Tạ Nguyễn trống rỗng, hai má nhanh chóng đỏ bừng như bị lửa hun.
Cơ thể nam sinh thon dài săn chắc, rõ từng thớ cơ, đầy tính xâm lược.
Cậu bị giam cầm trong vòng tay của đối phương, hô hấp mang theo hơi thở đặc biệt của hắn, như thể cậu đã bị hắn đóng dấu từ trong ra ngoài.
Mặc dù tính cách Bạc Tấn có phần ngổ ngáo nhưng rất có chừng mực và chưa bao giờ đùa giỡn quá mức như vậy với cậu.
Tim Tạ Nguyễn đập nhanh, môi khô khốc, toàn thân như sắp bốc cháy. Trong lúc vùng vẫy muốn trốn thoát, một bên theo thói quen buông những lời hung dữ: "Đến đi, có bản lĩnh thì tới đi..."
Những lời còn lại đột ngột kết thúc khi cậu cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Bạc Tấn.
Tạ Nguyễn đột nhiên mở to mắt, người này vậy mà ...
"Nếu tôi có bản lĩnh thì sao?" Bạc Tấn dễ như trở bàn tay giữ chặt người đang giãy giụa, vết chai mỏng trên bàn tay cọ qua làn da Tạ Nguyễn, mang đến một cơn ngứa ran.
Hắn cười khẽ, trong đêm tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775315/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.