Người luôn giữ lý lẽ thì không bao giờ thắng được người không biết xấu hổ.
Tôn Phúc An nhất thời không nói nên lời, liếc nhìn Tạ Nguyễn. Thấy trên mặt cậu không có chút phản kháng, ông cũng không quan tâm nữa.
Quên đi, để đàn con tự giải quyết việc của nó đi. Dù sao thì việc viết một cái báo tường cũng không mất nhiều thời gian. Cũng chỉ là sự kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đây, Tôn Phúc An ho khan, nghiêm mặt nói: "Vậy mấy đứa tự coi mà làm đi, nhưng lại chú ý không thể muộn quá, tránh làm ảnh hưởng việc học ngày hôm sau."
Bạc Tấn gật đầu: "Tuân lệnh."
Tôn Phúc An lại dặn dò hắn vài câu, đứng ở cửa bắt gặp hai học sinh muốn mang đồ ăn vặt vào lớp, dạy bọn họ một tiết giáo dục tư tưởng, lúc này mới chưa đã thèm rời đi.
Sau khi ông rời đi, Tạ Nguyễn đánh rớt cái tay của Bạc Tấn trên vai mình xuống, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cậu cảm thấy có lẽ mình... thực sự đã sai. Từ lời nói và hành động của Bạc Tấn, không thấy được bệnh trầm cảm trong hắn.
Trước đây, cậu đã bổ sung một số kiến thức về bệnh trầm cảm.
Biết rằng đặc điểm lớn nhất của bệnh trầm cảm là mơ màng và không hứng thú với bất cứ điều gì. Nhưng sau khi quan sát hắn một thời gian dài như vậy, Bạc Tấn một chút cũng không liên quan đến những cái này.
Luôn xem công thức nấu ăn thì không nói đi, còn cố gắng hết sức để thể hiện suốt cả ngày, số với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775317/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.