Gương mặt Đông Phương Tuấn Lạc lập tức ngưng trọng, bàn long tú bào dưới ánh mặt trời có vẻ phi thường chói mắt, bàn tay đã muốn nắm chặt thành quyền: “Ái phi, ngươi không cần quản nhiều chuyện”
Thanh âm giống như vạn năm hàn băng, lạnh lùng thấu xương. Phiêu Tuyết nhìn hắn, khuôn mặt siêu soái mang vẻ “không cần bàn đến”
, xem ra tiếng cười này tất có kỳ quái: “Ta bất quá là hỏi một chút”
Không khí đột nhiên phục hồi lại. Đông Phương Tuấn Lạc buông cái chén trong tay, trà trong chén còn hơi hơi rung động, hắn mặt không chút thay đổi: “Ái phi tiếp tục đọc sách, trẫm thân thể đột nhiên không khoẻ, không ở lại, đừng tiễn”
Dứt lời cả người khinh công lưu loát nhảy ra ngoài. Phiêu Tuyết nhìn thân ảnh nhất mạt nhất lược phóng qua ánh nắng trong chớp mắt, nhất thất không đãng, một lần nữa cầm lấy thư, rốt cuộc cũng xem không được. Trong Lan Tịch cung, sức điện quý hiếm, tà âm, sương mù lượn lờ dày đặc bừng tỉnh tiên cảnh. Đông Phương Tuấn Lạc lúc này đã thay đổi một thân y bào tựa vào nhuyễn tháp, mày kiếm tà nhập tấn, bên môi dương mỉm cười, căn bản nhìn không ra hàn ý lúc trước trong Lạc Tuyết cung. Hắn hướng Lũng Tịch Ngọc đang đánh đàn vẫy vẫy tay, mi gian yêu dã đều bị sương mù che đi. Lũng Tịch Ngọc chỉ nhìn thấy hắn bên môi mỉm cười, thân hình thon dài, cảm thấy tâm đều nảy lên, nam tử tuyệt vời này, chung quy là của nàng. Nàng đã nói đấy thôi, không có gì là nàng không chiếm được.
Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/1672705/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.