Tần Thẩm nghe cô nói chuyện qua điện thoại cũng biết được đại khái tình hình. Anh đi tới ôm cô vào lòng, vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng nóng giận, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Chân Nghi kể lại cho anh nghe, tức giận đến mức không muốn nói chuyện.
Nhưng Tần Thẩm lại biến sắc, chẳng quan tâm an ủi Lục Chân Nghi đã nhảy dựng lên mở laptop ra xem thời gian bay và tình hình đặt vé.
Nhanh chóng xem xong, anh lại mở bản đồ nhìn một lát liền quăng laptop, dùng giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc nói với Lục Chân Nghi: “Mau gọi điện thoại cho bố mẹ em, bảo bọn họ thu dọn đồ đạc lập tức lái xe tới Lộc Minh.
Lục Chân Nghi kinh ngạc nhìn anh.
Tần Thẩm cắn răng: Nhanh lên, anh nói thật đấy.”
Lục Chân Nghi nhìn Thẩm Hoành Hoan tránh ngoài phòng khách cho bọn họ nói chuyện riêng, run giọng nói: “Rốt cuộc anh luôn giấu em điều gì?”
Tần Thẩm kiềm chế, hạ giọng an ủi: “Tối về phòng anh sẽ từ từ kể cho em. Bây giờ không phải lúc tranh cãi, mau gọi điện thoại, nhanh lên.”
Lục Chân Nghi cầm di động, tay run rẩy: “Tới Lộc Minh… Rồi sao nữa…”
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó nói rõ ràng: “Đừng ở khách sạn, ở trong xe qua đêm, lái xe đến quảng trường gần tòa thị chính, không nên tới gần nhà cao tầng.”
Lục Chân Nghi cũng nhìn anh một cái, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
“Mẹ.” Cô nén lệ và run rẩy nhưng rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cho người ta không thể coi thường quyết tâm của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-loi-thoat-vi-sinh/1264701/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.