Tống Thanh Thư bị kiểu quan tâm như chị gái của Tư Nam làm cho cả người nổi da gà, hắn nắm lấy tay nàng đang muốn xoa đầu mình, cảm nhận sự dịu dàng và an ổn nơi nàng mà lòng ấm lên.
“A Nam, vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
Hai đứa vẫn còn nhỏ, Tư Nam và hắn đều phải đến chừng mười hai tuổi mới được giao việc. Tư gia không yên tâm, lại cho người âm thầm theo bảo vệ.
Còn đường huynh Lộ Huấn, chỉ có thể mắt trừng tròn xoe nhìn hai người xa dần.
Mỗi lần Tống Thanh Thư bắt gặp đôi mắt khao khát của Lộ Huấn, tim đều dâng trào sự hưng pấn, cuối cùng chỉ có thể có cơ hội đẩy người này đi, mấy ngày nay đúng là đủ mệt mỏi rồi.
Tư Nam trái lại không quên người bạn đồng hành của mình, đi đường còn lải nhải dặn y đọc sách:
“Lộ Huấn, chờ ta về mang đồ ngon cho ngươi. Ngươi nhớ chăm chỉ đọc sách, biết chưa?”
Lộ Huấn cũng chỉ biết đáp nhỏ: “Ta biết rồi… A Nam, các ngươi nhớ sớm quay lại.”
Sự việc thuận lợi ngoài ý muốn, giống hệt như kiếp trước, Tư Nam không định cắt đứt sinh kế của thôn này, vẫn để họ tiếp tục trồng dược liệu.
Tuy nhiên, Tống Thanh Thư không muốn phiền phức nên không đưa ra thêm phương án này khác trong đời này, để mặc dân chúng tiếp tục sống theo lối sống cũ của bọn họ
“A Nam, hay là chúng ta tìm mấy hộ dân chăm chỉ, mỗi tháng phát cho chút bạc, cũng xem như giúp họ trồng những loại thảo dược tốt.”
Tư Nam không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-loi-thoat-xuan-sat/2983419/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.