Từ lúc Ôn Thiếu Phàm đưa cô về biệt thự, cô chỉ ngồi im trên ghế sopha ở phòng khách, lòng lo lắng ngại ngùng khi ở nhà anh vì vẫn chưa quen nên chỉ biết ngồi im đến nỗi bất động, tự dưng bây giờ phải ở đây suốt đời với cô mọi chuyện còn quá bất ngờ, cô chưa chuẩn bị gì thì khi không anh đã tự ý quyết định, Nhược Nhược hồi hộp, tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài cô biết làm gì trong biệt thự rộng lớn này đây? Đã vậy bây giờ mọi hành động đều lọt vào con mắt sắc bén của anh, anh hiểu ý nên cũng chẳng nói gì đến cô, cứ để cô ngồi đó rồi từ từ sẽ quen
_Thưa Ôn phu nhân, có người tìm ngoài cổng
Tiểu Mi nhẹ giọng, miệng cười niềm nở nói với cô
_Cái gì mà Ôn! phu nhân? Đừng gọi tôi như thế, cứ gọi tôi là Tiểu Nhược được rồi hì hì!
Nhược Nhược xua tay, hai mắt trợn lên kinh khủng, nghe Tiểu Mi gọi mà ngượng đỏ mặt, cô đang trong trạng thái tinh thần bất ổn đã vậy còn bị áp đảo nữa, đầu óc không thông cứ choáng lên
_Thưa Ôn phu nhân, gọi thế không được cô mau ra cổng đi, có người đang đợi
Tiểu Mi nhắc khéo, cô chỉ còn biết cắn răng lắc đầu ở nhà anh còn nhiều thứ cô chưa biết quá, cô đứng dậy nhưng ngồi lâu quá hai chân đã tê cứng, nên khi đứng lên bị trượt chân
_A!
_Có sao không?
Nghe giọng nói quen thuộc, cùng cánh tay đang ôm eo cô từ phía sau, cô biết chỉ có thể là anh cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nghi-se-yeu-em/1292008/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.