Đào Nhiên phát hiện Kiều Dã có gì đó là lạ. Cậu ta rất thích tìm chuyện để lảm nhảm với mình, ánh mắt cũng như hoá hình quấn lên người. Tuy rằng trong đó không có ác ý gì, nhưng vẫn làm cho người ta có chút sợ hãi.
Lớp 12 có rất nhiều kỳ thi to to nhỏ nhỏ, hai ngày nữa lại là thi tháng. Đào Nhiên học Toán vẫn kém như cũ, do đó mỗi ngày cậu phải tốn rất nhiều thời gian để làm bài. Lý Trạch Khôn không ở nhà cũng khiến Đào Nhiên ít phân tâm hơn nhiều, bình thường ở nhà cậu đều học đến hơn mười hai giờ.
Lúc tự học Kiều Dã cũng không quấy rối Đào Nhiên. Cậu ta chỉ một tay chống cằm rồi nghiêng mặt nhìn cậu, dáng vẻ hứng thú dạt dào. Ban đầu Đào Nhiên rất khó chịu phiền phức, nhưng lâu rồi cũng quen, một khi làm đề thì cái gì cũng quên hết.
Hôm nay Đào Nhiên dùng một tiết tự học để làm đề toán như thường lệ. Cậu làm một cuốn tập hợp đề Hình học cuối kỳ toàn quốc năm ngoái, nhìn đến hoa hết mắt. Đôi mày nhỏ của cậu nhíu lại, vô thức cắn đầu bút, phiền lòng vô cùng.
Kiều Dã tìm một cuốn sách bài tập mỏng quạt cho Đào Nhiên, cười đểu với cậu: “Có làm được không đấy?”
Đào Nhiên đã quen với cậu ta, tâm tình không tốt cũng không để ý đến.
Kiều Dã cũng không tức giận, tự mình sán lại: “Cho tôi nhìn chút coi, đề khó kiểu gì mà khiến cậu thành cái dạng này nào?”
Đào Nhiên nhấc mi liếc cậu ta, lông mi dài cong cong: “Cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nguoi-gap-lai/852193/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.