Kiều Dã mơ thấy một cơn ác mộng. Cậu ta chạy trốn dưới trời nắng chang chang, toàn thân cậu ta bỏng rát vì nóng. Cậu ta hất văng nguồn nhiệt trên người ra, chỉ lát sau nó lại xáp đến. Kiều Dã mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy cả người Đào Nhiên đang chui vào ngực mình.
Cậu ta vô thức cong khoé miệng, lúc khoát tay lên người Đào Nhiên đột nhiên thanh tỉnh. Trên người Đào Nhiên quá nóng, nóng đến mức không bình thường.
Kiều Dã bật sáng đèn bàn rồi đi lấy thuốc cho Đào Nhiên uống. Đào Nhiên ôm chặt eo cậu ta không chịu buông tay. Cơn say của cậu vẫn chưa tỉnh, lại như đã sốt đến ngây ngây ngất ngất, tiếng khóc nức nở ướt sũng vang lên: “Em lạnh… Anh đừng đi…”
Trong nháy mắt lòng Kiều Dã đau nhói, tình cảm mãnh liệt hiếm thấy như vậy khiến cậu ta có hơi luống cuống. Kiều Dã ôm Đào Nhiên vào ngực, xoa lưng và tóc cậu như dỗ trẻ con: “Cậu ngoan nhé, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
Tóc Đào Nhiên bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dính sát trên trán. Kiều Dã vẫn phải đi tìm thuốc, cậu ta quấn chặt chăn cho Đào Nhiên muốn để cậu nằm một lúc, song mới buông lỏng tay đã bị Đào Nhiên ôm lấy cánh tay. Kiều Dã nhìn Đào Nhiên, bỗng có hơi hoảng hốt. Cậu ta không biết tại sao lại có một câu con trai thích hợp làm nũng đến thế, khiến người ta không nỡ gây ra nửa chuyện độc ác lên người cậu.
Trong lúc mơ màng Đào Nhiên cảm giác kỳ thật mình vẫn còn đang ở trong biệt thự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-nguoi-gap-lai/852252/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.